Anh cố viết đủ trăm bài thương nhớ
cho dù em không nhận nữa bao giờ
đời bận rộn còn gì để mộng mơ
nét nghiêng nghiêng hết trải dài trang giấy.
Anh đã tặng cho riêng mình em đấy
nhận hay không tùy hoàn cảnh ,cuộc đời
hai mươi năm từ giông bão ra khơi
anh mất hết chỉ còn vần thơ lỡ.
Kiếp con tằm với ngàn dâu đã nợ
chữ ân tình xin giữ lại cho nhau
để bây giờ và cả đến ngàn sau
không hối tiếc khi nhắc về ngày cũ.
Anh cứ yêu dù một mình cũng đủ
dù một mình cũng hạnh phúc cho riêng
anh sẽ cố không gây thêm nữa muộn phiền
để em yêu bình yên trong cuộc sống.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 11 tháng 6 năm 2004