Anh vẫn giữ chút gì làm kỷ niệm
nên lâu rồi có lẽ đã thành quen
“chiều một mình dưới chân hàng phượng tím”
bỏ quên đời bên lối chợ bon chen .
Vạt nắng cuối nhẹ nhàng mang nỗi nhớ
nhắc về xa năm tháng hư hao gầy
hơn nửa đời còn trắng mãi đôi tay
đem vun đấp khó là chân hạnh phúc .
Chiều dần rơi kéo ngày thêm một chút
rồi cũng qua màn đêm vẫn phải về
dù tình sau hay tình trước say mê
giữ cho riêng lời hẹn thề năm cũ .
Anh cố giữ – nhiều khi là tự thú
đành dặn lòng đã hết tuổi hai mươi
trong cuộc sống gắng gượng có nụ cười
mà vần thơ vẫn làm đau nỗi nhớ .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 2 tháng 6 năm 2004