Tự biết còn gì để đợi mong
con đò ngày cũ đã sang sông
mang theo hờn trách quên lời hứa
dẫu cả cuộc đời chẳng đổi lòng .
Chim Sáo đã bay tìm chổ đậu
con đò bỏ bến về nơi xa
Lục bình còn tím màu khôn dấu
anh mãi chân hoang lạ bước nhà .
Gợi từ niềm nhớ gọi quen tên
cánh mỏng khép hờ hết bắt đền
đáy mắt bây chừ khô ngấn lệ
không còn khóc nữa – đã dần quên .
Chiều vương xuống chậm ngày dịu nắng
con đò bỏ bến một lần đi
đời anh đã lỡ quen rượu đắng
từ lúc biết rằng ta biệt ly .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 23 tháng 6 năm 2004