Bắt chước em
anh lấy phượng hồng ép bướm
nhưng chao ôi !
trong bướm lạ vô cùng
đôi mắt nhắm đưa theo gió rung rung
và cánh mỏng ngại ngùng chưa đập nổi .
Sao thế nhỉ ?
Tại thiếu lời gió gọi
hay tại anh chưa nối được chỉ hồng
nên bướm mãi im lặng giữa thinh không
chờ hồn thơ hòa vào thân xác bướm .
Bắt chước em
giữa sân trường nhặt phượng
cánh rụng rơi
mùa hè đến thật rồi
anh ép bướm như ép ngập đơn côi
từng trang vở – xa xôi – em nào biết .
Và hôm nay phượng không còn tha thiết
anh – xứ người , Phượng tím dấu chân xưa
muốn quyện lấy nhưng chỉ để bằng thừa
phượng đổi màu không là phượng xưa nữa .
Anh xứ người không là anh ngày xưa hứa …
Ngày 8 tháng 7 năm 2002
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn