Cây sầu nhớ đổ tuôn lá uá
người tương tư lệ ưá đôi dòng
theo Thu ôm lấy tình đông
chắt chiu chiếc lá sưởi lòng lạnh băng .
Trăng Thu sáng cung Hằng vẫn đấy
nhưng tình Thu lại đẩy xa rời
anh còn trong nẻo ngàn khơi
em con chim quý đã rời vườn hoang .
Bên khung cửa lầu vàng nệm ấm
rũ bỏ rồi buị lấm vai xưa
từ nay hết sợ gió mưa
bao nhiêu chuyện cũ – hương thừa xa xăm .
Anh không trách âm thầm tự nhận
và biết mình có giận – bằng không
mười năm ôm vết thương lòng
theo anh đi mãi chắc không sao lành .
CMVP141000
Ngày 14 tháng 10 năm 2000
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn