thời gian xoay ngược, bước chân cũ về
hương đêm quyện lấy đam mê
nghe trong sâu lắng lời thề tự tâm
dẫu đời là kiếp nợ tằm
chạm tay để lỡ tháng năm xoay vòng.
Bỗng dưng lơ lững hư không
giao mùa hồn ngã chất chồng đau thương
chiêm bao về bóng lạc đường
dấu chân tình tự hai phương xa rồi
để khi mưa gió tơi bời
hồn đau lịm chết bên đời đang xanh
Theo sau khoảng trống mông mênh
nghe lời giun dế rỉ bên tai mình
tiếng chân vọng giữa lặng thinh
đạp trên lá úa hành trình nỗi đau
dừng chân , dừng cả xạt xào
dừng chân , dừng trước lối vào thiên thu.
Bỗng dưng nức nỡ lời ru
sương rơi như tiếng phù du gọi mời
Nguyệt cầm nốt cuối buông lơi
nhịp ngân ngưng đọng rã rời giữa đêm
để sương chạm xuống vai mềm
niềm đau chạm đáy vỡ tim đau rồi
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Sep 29, 2006 2:53 pm