để tìm vui trong thơ rượu an nhàn
nhưng hình như còn quá nhiều vị kỷ
khắc khoải theo từng mùa gió Thu sang .
Gương đời soi đầy rồi nét chấm phá
dấu ngang dọc đậm in vầng trán nhăn
u sạn chai đôi tay chừng như đá
nỗi nhục vinh đè lưng nặng cong oằn
Không già lắm, chừ chỉ hơn quá nửa
mà sao như ông lão giữ vườn cau
để trăm năm tìm mãi theo lời hứa
buộc chỉ hồng cho đôi lứa yêu nhau.
Không già lắm , chưa run tay chống gậy
ngọn lửa tình vẫn cháy buổi Thu sang
khi sắc tím nhuộm góc phố rỡ ràng
len qua hồn chút gì ngày xưa ấy .
Và có lẽ cũng đến ngày trả lại
chiếc áo vàng của lá phủ rừng cây
thời gian trôi không còn gì tồn tại
dấu yêu ơi ! xin gởi lại chút nầy
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Sep 07, 2006 4:33 pm