Nỗi nhớ
tràn về từ muôn ngả
cuốn theo từng chiếc lá vàng bay
thẫn thờ anh đi nhặt hôm nay
ôm giữ cho ngày mai sưởi ấm .
Chìm lắng
như dịu dàng giọt nắng
lần bước quen lối nhỏ đường chiều
hồn lạc thu về với quạnh hiu
còn ai những chiều chờ với đợi .
Chới với
sao xa xôi dịu vợi
chút tình còn gởi nơi phương nào
để con tim mãi nói lời đau
vết cắt máu đào còn loang thấm .
Vườn cấm
dại khờ bên trái cấm
anh rơi vào vũng tội – tình yêu
quên đi lời dặn ngã lòng xiêu
để từ đó thành tội đồ không thoát .
Ngày 17 tháng 10 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn