vì thời gian , thời gian trôi mãi hoài
ta theo mình, cứ biến đổi hình hài
mà mùa Thu thì mỗi năm về vẫn vậy .
Vẫn bàng bạc lá vàng rơi ngõ tối
vẫn mây mù quyện xám cả không gian
vẫn bụi mưa đọng nhẹ trên cành vàng
lâu lâu nhỏ từng giọt tương tư xuống.
Thành giòng sông trôi về vùng phiền muộn
xuôi bao ngày con nước đến biển khơi
hòa vào mình chất muối lạ khác đời
nên bật khóc tiếc một thời êm ấm.
Để rồi khi lúc phơi mình trên nắng
bốc thành hơi bám vào mây trở về
khung trời cũ dấu phượng hồng say mê
nghe ve hát khúc nhạc buồn mùa hạ.
Có những lúc giòng thơ sao như lạ
viết loanh quanh chẳng chứa đựng nghĩa gì
thời gian trôi biết bao cuộc phân ly
mà Thu vẫn mỗi năm về vẫn vậy
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Nov 03, 2006 6:42 pm