ngõ cô đơn đông cứng những đường băng
hình như mùa chia sẻ những nhọc nhằn
nên xứ ấm bỗng trầm mình hứng lạnh.
Nhánh đông Quỳnh rũ nụ hoa bất hạnh
toàn thân đổi màu ngọc từ phía trong
để rồi khi chút nắng yếu sưởi nồng
tan chất nước thân gục xuống tức tưởi.
Những nụ Lan chưa kịp khoe sắc mới
hứng trận đòn khắc nghiệt ngã người than
thung lũng trơ cành khô ,giá lạnh tràn
và cỏ đêm khoác lên đầu màu tóc bạc.
Rồi đến như Sen dầm mình trong nước
cũng cùng chung số phận bị đóng băng
xin dành hơi để được thở một lần
nhưng không thoát, nên cuộn mình chịu chết.
Cơn giá lạnh đến bao giờ mới hết
đến bao giờ trả nắng ấm về đây
ta muốn mang giọt tương tư nhỏ thật đầy
để khi đông lại sẽ thành hạt yêu thương vĩnh viễn.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Jan 16, 2007 3:40 pm