Ta lạc đời như lá rơi

 

Chiếc lá rơi giữa không gian tỉnh mịch
tạo âm buồn nhắc nhở buổi tàn Thu
ánh đèn đường vàng vọt hứng sương mù
gió nhẹ mang giá rét luồn chân tóc .

Hỏi thời gian có bao giờ đơn độc
đứng lặng nhìn tuổi đời chồng chất cao
hỏi mây ngàn có bao giờ thương đau
khi vầng Trăng hết tròn rồi lại khuyết .

Ta lạc đời nên xa xĩ điều tha thiết
mặc tương tư lén đứng ở bến chờ
nhìn con nhện giăng hoài những khung tơ
chưa một lần bắt được mồi thương nhớ.

Chiếc lá rơi vàng sân rồi vẫn ngỡ
đôi bóng kề sao con chữ mộng hoài
thêu dệt mãi một tươi sáng tương lai
từ hạ hồng đến bây giờ đông giá.

Ta lạc đời nên chung quanh xa lạ
từng mùa rơi thu dần bước qua thềm
giữa không gian tỉnh mịch của màn đêm
có một bóng lặng buồn đau hồn đá.

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Nov 07, 2006 4:36 pm

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: