Dấu đời đã vướng nợ mang
cho ta thiếu lại trăm ngàn nợ duyên
thiếu từng trăn trở đêm phiền
xin lần được với an nhiên mộng hoài
gối đầu ru giấc ngủ dài
rồi khi thức , tay trong tay chẳng rời .
cho ta thiếu lại trăm ngàn nợ duyên
thiếu từng trăn trở đêm phiền
xin lần được với an nhiên mộng hoài
gối đầu ru giấc ngủ dài
rồi khi thức , tay trong tay chẳng rời .
Nợ em đã nửa cuộc đời
từ mùa nắng đổ gió dời qua đông
từ khi chưa đỏ lá phong
đến nay như trọn một vòng nhân gian
nên chi nợ mãi vẫn mang
để lần muốn trả lãi ngàn nhân lên
Nợ em chẳng thể nào quên
như tờ giấy ký có tên đó rồi
thuở trời đất chửa tách đôi
thuở ngôn ngữ chửa đủ lời tỏ yêu
nên chi nợ đã quá nhiều
xin cho thiếu lại là điều phải thôi.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Oct 02, 2006 5:41 pm