Đôi mắt buồn say nắng
lung linh ngấn lệ sầu
đôi môi cười cay đắng
vương đọng ngàn nụ sầu .
Đi dài theo mơ ước
dẫm trên lá vàng khô
suối nguồn xưa cạn nước
hoá thân vào hư vô .
Cố mong được cơn mưa
cho mềm lòng đất nứt
để vết chân ngày xưa
đi dần vào ký ức .
Chờ mưa , mưa chẳng lại
không mong nắng đã sang
lá xanh bị thiêu cháy
rụng từng chiếc úa vàng .
Bên lối nhỏ thân thương
cỏ buồn thay sắc đỏ
phủ dọc những con đường
bước chân qua thuở đó .
Nắng không sưởi ấm lòng
không làm nguôi thương nhớ
từng mảng tuyết mùa đông
đang hoà vào hơi thở .
Đôi mắt nào say nắng
để chứa ngàn giọt sầu
đôi môi nào cay đắng
ngỡ ngàng giữa đêm thâu .
Bataan
Ngày 23 tháng 4 năm 1989
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Nhớ mong
17 Th5 2018 Bình luận về bài viết này
in Những bài thơ cũ lượm về, Tháng 4