khi màu trời vàng giữa cánh lá rơi
sương còn đọng long lanh chẳng chịu rời
qua lối nắng hạt đọng tròn màu mắt .
Buồn giăng bủa sầu theo cùng vây chặc
nặng vai gầy đè xuống khoảng đời hoang
mùa đã về những chiếc lá đổi vàng
và giọt nắng ngại ngần nên đến muộn .
Vùng Thu cũ giữa đôi bờ ước muốn
nặng hai đầu nên nỗi đợi chờ xa
khi tháng mười lần từng bước chân qua
đem nuối tiếc gói hành trình đã lạc.
Soi gương đời dáng tang thương xơ xác
như hàng phong nghiêng ngã lá bay bay
góc lạ đời lời ngậm ngùi mãi đây
sợi khô buồn cuốn quanh theo gánh nhớ.
Vùng Thu cũ lâu rồi còn vương nợ
chẻ ra tìm tự động lời nhân đôi
như gánh nhớ khi đã gãy hai rồi
thì một nửa sẽ biến thành nguyên gánh
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Oct 11, 2006 2:30 pm