Em có mặt trong trăm ngàn lần góp nhặt
chiều đi qua con nắng vô tình rơi
bụi thời gian vương đầy nơi đáy mắt
cũng như lần bỏ rơi lại cuối đời .
Anh viên đá dẫu bên đường vẫn đợi
dấu chân xưa có lúc sẽ quay về
trong tình trường hụt hẫng tầm tay với
nên con tim vết ngọt đâm – tái tê .
Em gót ngọc trong cung vàng rực rỡ
đời điễm trang bằng hạnh phúc ngôi cao
như Nữ hoàng không một lần để nhớ
bỏ bên đời một kẻ thấm thương đau .
Anh hạt cát từ vỡ vụn của đá
mặc cho giòng sông nhỏ cuốn đi xa
tương tư sầu lang thang nơi xứ lạ
chờ một lần dấu chân cũ bước qua .
Em vẫn cứ vô tình xa rời mãi
chiều bên phố như kẻ lạ không quen
anh viên đá có con tim đau tê tái
ôm ngàn năm hình bóng cũ không quên .
Ngày 4 tháng 2 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Em và viên đá đợi
17 Th5 2018 Bình luận về bài viết này
in Những bài thơ cũ lượm về, Tình Thu