thời khắc tình trĩu nhánh lá buồn dâng
gió đầu đông cuốn cái lạnh đến gần
mang tiếc nuối những ngày vàng nắng hạ .
Như lục bình không hướng đời mệt lả
vẫn bồng bềnh giữa đôi bờ nhớ thương
rồi uốn theo từ đầu ngọn sông tương
chảy ra tận biển khơi chờ sóng đẩy.
Trong sâu lắng nghe tâm tình tràn dậy
hớp từng hơi sương , từng ngụm thở dài
từng giọt đọng lấp lánh dưới nắng mai
mà thời khắc là những gì quá nghiệt ngả.
Đời lỡ say nên xứ người mãi lạ
có cái tên gọi mãi vẫn trật vần
đôi vai còn gánh đủ cả trầm luân
chân đã mềm giữa vùng khô đá cứng.
Thời khắc là những chuổi dài chịu đựng
mảnh hồn buồn lập lại chuyện xa xưa
gom xác lá vào góc nhớ cho vừa
rồi nhen lửa đốt dần từng kỷ niệm.
Đời lỡ qua nên dấu đời chết lịm
mùa Ngâu tàn tuyết trắng đỉnh đồi xa
có lẽ riêng nỗi buồn ta với ta
khoác chiếc áo đông đi hết đoạn đời còn lại
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Nov 28, 2006 5:02 pm