mây bồng bềnh tím thẩm chân trời xa
giọt nắng đông chừ yếu ớt nhạt nhòa
rơi chậm rãi xuống khoảng không giá lạnh.
Ngõ sương mù giăng lối đời hiu quạnh
con đường nào dẫn về buổi hạ xưa
có sông nước che xõa tóc hàng dừa
có phiến đá từng nhánh rêu xanh mướt.
Và cũng có cánh lục bình trên sông nước
theo triều dâng đi xuôi ngược hướng đời
đến bây giờ ở giữa mùa lá rơi
trong khoảng lặng thước phim rời rạc nối.
Đứng một mình dấu chừng như sám hối
khi cuồng mê tâm thức thành tín điều
khi tiếng lòng buông xã giữa nắng chiều
thì gạch nối dần mờ trong ký ức.
Trong khoảng lặng có điều gì ngờ vực
thuở nguyên sơ phải chăng đã thành hình?
quên lời Chúa chạy theo một mảnh tình
để phải đọa ngàn năm nơi dương thế .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Dec 19, 2006 11:12 am