khi gió xuân bước qua ngõ đông tàn
những cơn mưa không ngăn được nắng vàng
tuy đã xóa dấu chân hoang một thuở .
Chừ có lẽ tóc đổi màu , còn nợ
nên trùng khơi vẫn thiếu cánh buồm rong
trái tim mãi không thức giấc khỏi đông
như tảng đá ngàn năm miền tuyết phủ.
Khi một mình , để biết mình , tự thú
nhìn giao thời mà ngơ ngẩn tiếc thương
muốn lang thang như mây khắp nẽo đường
sao mõi gối, chồn chân giữa phố chợ.
Chừ có lẽ những ấm nồng , để lỡ
nốt nhạc cao không ngân được nữa rồi
câu luyến láy đành phải thả buông trôi
như tà huy từ đỉnh non chìm lắng.
Chừ có lẽ ôm nhớ về , hạ nắng
để mơ thêm cho từng giấc địa đàng
có lần nào em trở lại , qua ngang
xin hãy giữ tròn vần thơ họa cũ.
Chừ có lẽ lúc đó ta yên giấc ngủ…..
Tue Jan 30, 2007 4:54 pm