Tôi chờ em cuối phố
con đường ngập nắng vàng
bóng cây dài nghiêng đổ
làn gío nhẹ Thu sang .
Tôi chờ em cuối phố
góc quán nghèo xác xơ
( khách bên đường đang cố
dệt cho em vần thơ )
Tôi chờ em cuối phố
cánh phượng cuối cùng rơi
dù trời không giông tố
không mưa gió tả tơi .
Tôi chờ em nơi đó
những năm tháng ngày xưa
vương mãi đến bây giờ
Ôi ! em yêu bé nhỏ .
Góc đường còn đứng đợi
phố cũ vẫn nguyên tên
mà xa xôi dịu vợi
mà chuốc rượu tìm quên .
Tôi chờ em cuối phố
bây giờ đã về đâu ?
con đường xưa cuối phố
bây giờ chắc ngập sầu .
Một con thuyền ra biển
mang theo kẻ ly hương
để cho lần lỡ hẹn
là trọn kiếp nhớ thương .
Em bây giờ cuối phố
dáng nhỏ vương đọng sầu
Em bây giờ cuối phố
dáng nhỏ biết về đâu ?
Ngày 2 tháng 9 năm 1992
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn