Bỗng dưng

Bỗng dưng Thu gọi trăng về
để ru duyên mộng gối kề trong đêm
để nghe giọt rớt xuống thềm
điệu buồn gõ nhịp nhớ quên theo mùa

Bỗng dưng mũ ngã như chào
mũ rơi xuống đất ,Thu vào bên trong
mây che khuất dáng trăng lồng
cho hờn dỗi đủ cùng mong nhớ về

Khi mưa giăng bủa tứ bề
đem đêm xuống thấp nảo nề dâng cao
trăm điều cũng tại mùa ngâu
nối bao trăn trở hai đầu bến tương

Bỗng dưng giấc lại về thường
vần thơ con chữ tha phương cùng về
cùng trong một nỗi ê chề
từ trăng, hoa bỗng tái tê cõi lòng

Buông mình giữa những niềm mong
mới hay không thoát được vòng luân lưu
nên khi mưa gió mùa Thu
nẻo đời trở giấc lời ru đoạn trường

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Nov 03, 2006 1:14 pm

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: