Nếu hòn đá lăn được về quá khứ
thành Dã tràng xây lầu cát mộng mơ
thì vần thơ hôm nay không thiếu chữ …
và mai sau không lệ đá đợi chờ .
Con nước cuốn lâu đài xưa ngã đổ
xoá tan đi bao ước mộng về chiều
anh hoá đá để ngàn năm mãi nhớ
trong lòng mình còn thiếu một lời yêu .
Em trở lại tìm dấu in thuở trước
có còn không khi sóng khỏa lấp rồi ?
Anh hoá đá không thể lui về được
nên bây giờ và mai nữa – vậy thôi .
Một lần rơi xuống dòng sông đang chảy
viên đá buồn cố trở lại gần bờ
con nước xuôi vô tình đưa xa mãi
với tay hoài vẫn không thật cơn mơ .
Anh hoá đá không thể về quá khứ
nên ngàn năm vẫn lạ dấu chân em ….
Ngày 30 tháng 1 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn