từ cuối tuần – hãng đuổi hơn mười ngàn người
cứ loay hoay không làm được gì ráo
ngớ ngẩn ra như một kẻ biếng lười.
Dù có những ngày lễ cuối tuần dài
vẫn không biết làm sao cho vui được
sáng dậy sớm bên chén trà thở dài
tối nhắm mắt dỗ giấc hoài vẫn thức
Nợ cơm áo tuy không nhiều nhưng nặng
đã biết là xã hội của kim tiền
muốn dững dưng sao chút gì cay đắng
muốn dững dưng mà vẫn vướng lụy phiền.
Thời gian cũng như chừng đang đồng lõa
cứ chậm dần cái giờ khắc đưa tin
bao bức thư viết xong thì lại xóa
trong hy vọng trên danh sách không có tên mình
Tin đã chạy thôi thì về cày ruộng
kéo dài thêm cũng chỉ kiếp làm công
khoác lên vai cả trăm ngàn ước muốn
mà có lẽ trở về con số không
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Sep 05, 2006 12:13 pm