thì sông kia không cạn hết nỗi sầu
chừ bây giờ mà lại thèm được khóc
ngấn lệ chỉ làm trũng mắt thêm sâu
Khi ngã xuống ta đứng lên cứ bướng
có gì đâu chẳng qua một cuộc chơi
câu nhân nghĩa hình như còn vay mượn
để thấm đau , đau điếng mới đáng đời.
Cứ hỏi đi ! ai không lần vụng dại
đâu riêng ta trong bể ái trầm luân
nửa kiếp người vẫn còn nhiều oan trái
gán tội cho nhau chắc đã hơn một lần.
Đã lỡi rồi trên đường dài đơn độc
mạng không cùng nên bến chẳng được trong
trời buồn theo nên trời cùng muốn khóc
nhưng giọt sầu có giúp được gì không?
Đã lỡ rồi nên gánh hoài cô độc
tội vần Thơ cùng nhuộm chung màu sầu
như Dã Tràng lấp biển đông tìm ngọc
ta đi tìm hạnh phúc tận nơi đâu
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Apr 28, 2006 4:01 pm