Trăng lỡ đánh rơi bóng mình

Nỗi lòng ôm những lặng thinh
khi vầng Trăng lỡ bóng mình đánh rơi
thuyền mây đã đến biển khơi
trong khoang anh cố giữa trời vớt Trăng
sợ chìm mất dáng Nguyệt Hằng
sợ nơi phố biển mùa xuân vắng hoài
cỡi trên những ngọn sóng dài
tìm Trăng , Trăng vẫn chưa hay biết gì
vòng quay tương ngộ , biệt ly
mỗi mùa Trăng đến rồi đi để buồn
đêm hoang thấm lạnh giọt buông
sương mềm ướt áo trên đường tìm Trăng

Thuyền mây trôi ở lưng chừng
giữa đêm bóng Nguyệt không cùng về đây
để hồn con chữ bên này
theo câu lục bát kết đầy trong khoang
để anh nối sợi tơ vàng
dệt khung tranh vẽ dáng nàng xuân qua
có sao gần, có Trăng xa
có em soi bóng ngọc ngà trong gương
có Quỳnh đêm thoảng mùi hương
nhẹ nhàng rung động khi sương giăng đầy
tuy đêm Trăng chẳng về ngay
nhưng trong tranh vẽ mê say có rồi

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Mar 31, 2006 12:44 pm

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: