Ngày chừng không thể bạc màu
khi cơn nắng đốt đỏ au lưng đồi
mùa xuân còn nữa hay thôi?
ai đem nóng Hạ thay ngôi nữ hoàng
để cho cỏ úa cháy vàng
để cho hoa bỗng rũ ngang cánh đời
thuyền mơ còn mãi viễn khơi
chờ đêm, trốn nóng, ru lời cùng Trăng
nên chi cũng có nhọc nhằn
dẫu mơ cũng phải chở bằng thuyền đêm
trong khoang gom sợi mây mềm
gối lên giấc lẻ nhẹ êm Hạ nồng
khi cơn nắng đốt đỏ au lưng đồi
mùa xuân còn nữa hay thôi?
ai đem nóng Hạ thay ngôi nữ hoàng
để cho cỏ úa cháy vàng
để cho hoa bỗng rũ ngang cánh đời
thuyền mơ còn mãi viễn khơi
chờ đêm, trốn nóng, ru lời cùng Trăng
nên chi cũng có nhọc nhằn
dẫu mơ cũng phải chở bằng thuyền đêm
trong khoang gom sợi mây mềm
gối lên giấc lẻ nhẹ êm Hạ nồng
Ngày chừng không thể đem hong
sợ Thơ cháy đỏ giữa lòng nắng thiêu
nên đành đợi gió đến nhiều
hay chờ nắng tắt về chiều mà thôi
thuyền mơ vẫn lặng lờ trôi
chiếc neo viễn xứ đứt rồi sợi giây
để khi nắng đốt hôm nay
buông mình trôi giữa nóng ngày cuối xuân
thả tương tư cũng ngại ngần
sợ con nắng đến khô lần dấu tương
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue May 16, 2006 2:50 pm