cánh Quỳnh đợi gió đêm
để nỗi tương tư thấm
nhè nhẹ trong êm đềm.
Lần theo dấu thời gian
hai mươi năm có đủ?
bước vô tình lang thang
đón Quỳnh vừa hé nụ.
Hồn Thơ lúc đi học
không đủ nghĩa cho hoa
bây giờ bạc màu tóc
hồn thơ bỗng hóa già.
Đêm trăng xưa thức trắng
ngắm Quỳnh nơi phố Cần
giữa không gian tỉnh lặng
có chút gì buâng khuâng.
Đêm xa lạc xứ người
Quỳnh nở rộ thật tươi
hàng trăm hoa khoe sắc
nỗi nhớ bỗng đầy vơi.
Phương trời cũ mộng mơ
Quỳnh đi vào hồn Thơ
dù đêm xưa chỉ lén
trong ngại ngùng đợi chờ.
Xứ lạ Quỳnh đủ màu
nhưng đời lỡ hư hao
mảnh tình xưa rách nát
trôi giạt về phương nào.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed May 17, 2006 11:45 am