để hoàng hôn trải nhẹ khắp núi đồi
lần theo xuân anh nhặt trái đơn côi
gom nỗi nhớ chở đầy khoang sầu muộn
Chờ đêm về khi nắng vàng chìm xuống
anh giông buồm ra biển thả trái sầu
mặc cho sóng đưa đẩy đi tận đâu
chừa khoang trống anh vớt Trăng về lại
Đêm vẫn tình nghe biển hát ru mãi
lời trăm năm từ đâu đến khôn cùng
như mơ em được có giấc tương phùng
cho hồn Thơ nhập vào người Thi khách
Ngàn âm thanh rung rung theo cung bậc
con chữ chờ được trải trên lụa hoa
giữa tranh Thơ em hiện dáng ngọc ngà
cùng anh ngắm biển xa và bóng núi
Ta thả thuyền để mặc tình trôi nổi
ở trong khoang đã đầy bóng Trăng rồi
không còn chổ cho những trái đơn côi
và có lẽ chẳng bao giờ nhặt nữa
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Apr 07, 2006 2:53 pm