anh nghiêng vai xuống đọa đày rơi rơi
trưa bên bờ suối rong chơi
thèm như cánh én giữa trời thong dong
hoa vàng nở ngập cánh đồng
xuân về từ cõi hư không lặng thầm
dấu buồn đậm mãi trăm năm
có không cũng chẳng đổi mầm như xuân
Nắng nghiêng xuống, đến thật gần
anh nghiêng xuống ,dẫu bước chân chưa dừng
nợ đời bỏ lại sau lưng
để con chữ ,dạo chơi cùng nắng phơi
nghe xuân ru khúc yêu đời
nghe con chim nhỏ buông lời gọi nhau
nghe trong gió tiếng thì thào
ngàn cây mở lối đón chào nàng xuân
Nắng nghiêng xuống, thật ân cần
như chung rượu tưởng em cầm mời anh
khoảng không mây trắng trong xanh
là xuân trời đất sẳn dành riêng ta
có em trong áo lụa ngà
mềm môi nhấp rượu nhập hòa hồn Thơ
như cùng nối kết giấc mơ
giữa xuân đổi nắng đợi chờ chiêm bao
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Mar 29, 2006 3:08 pm