khi vẽ tranh ,lúc dệt những vần Thơ
để cầu tương nối liền nhịp đôi bờ
ra khỏi mộng tất cả tan biến mất
Giữa đời thường nợ áo cơm, sự thật
ngày đi cày ,đêm trắng mắt kiếm ăn
chồng lên vai hai đầu gánh , nhọc nhằn
phút thư giãn tìm ru trong con chữ
Có lần nào em ngại ngần quá khứ
mùa vào Thu chiếc lá nhẹ nhàng rơi?
có lần nào em đứng giữa bến đời
nhìn sự thật rồi quay đầu quên tất cả?
Đời tha hương mõi chân nơi xứ lạ
anh buộc mình giữ chút kỷ niệm xưa
dù trăng cài,hay hoa nắng đã thừa
anh vẫn còn vùng trời mơ để sống
Có lần nào em rời xa bến mộng
đến thật gần nơi đầu nhớ bờ tương
tên hành khất vất vưởng ở ven đường
xin được chút xót thương từ con chữ
Đó là anh vì bỏ ngày xưa, quá khứ
nên nghèo nàn cho mãi đến ngàn sau
không tranh vẽ, không vần Thơ ngọt ngào
anh sẽ chết,
tên hành khất không tìm bờ tương được.
Anh lạc mãi trong điều xưa lỡ ước
dẫu có nghèo không bỏ mộng thi nhân…
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Mar 30, 2006 4:05 pm