Anh lần về dấu Thơ xưa
mới hay mình đã như vừa lớn lên
lối tràn trăm nẽo không tên
lối đưa vào nhớ ,lối quên mất đời
lối xoay quanh chén rượu mời
lối mang lá trải xuống trời đêm say
ảo huyền bao phủ vai gầy
thuyền Trăng chìm đáy sông mây bềnh bồng
giữa giòng trôi nỗi nhớ mong
để con sóng đẩy tơ lòng ra khơi
ồ không ! đấy sợi tơ trời
trăm năm se mãi rối bời tâm can
mới hay mình đã như vừa lớn lên
lối tràn trăm nẽo không tên
lối đưa vào nhớ ,lối quên mất đời
lối xoay quanh chén rượu mời
lối mang lá trải xuống trời đêm say
ảo huyền bao phủ vai gầy
thuyền Trăng chìm đáy sông mây bềnh bồng
giữa giòng trôi nỗi nhớ mong
để con sóng đẩy tơ lòng ra khơi
ồ không ! đấy sợi tơ trời
trăm năm se mãi rối bời tâm can
Rượu nồng say, bước hai hàng
ví chừng Trăng cũng ngỡ ngàng tội riêng
hình như thấm bỡi men duyên
nên con chữ cũng ngã nghiêng say mèm
ra nằm giữa bãi cỏ đêm
mặc sương khuya lạnh rơi trên thân gầy
nếu lần em bước qua đây
như Trăng đang mãi giăng đầy quanh ta
hỏi rằng em có xót xa
đắp giùm chăn mỏng gọi là xót thương
tên hành khất gục giữa đường
hồn say gởi cả sông tương về trời
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon May 01, 2006 6:58 pm