đường mây chiều xuống thấp gió lạnh đông
chưa gởi kịp cho em vạt nắng hồng
nắng đã trốn tuyết về giăng phố núi.
Và hình như có chút gì đang gần gũi
để hai đầu sông nối một khoảng đời
khi phố đẩy cánh buồm nhớ ra khơi
bóng nép lại tương tư cùng hội ngộ.
Nhưng Thơ ơi ! bão giông đã giành chổ
cánh én xuân chẳng về được nơi này
hương cỏ thơm bị vùi dập họa lây
còn đỉnh núi thì phủ dày tuyết trắng.
Ngày hết ngày anh vẫn chờ bóng nắng
cũng như chờ vầng Nguyệt trở về mau
để lối xuân còn thắm lại nụ đào
nghe sóng biển hát ru câu tình tự.
Hai mươi năm bước chân dài lữ thứ
quá nhiều lần đón giá rét giữa xuân tươi
nỗi buồn hoang chút mộng riêng vẫn giữ
như bóng núi còn mơ tiếng biển cười
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Mar 06, 2006 6:28 pm