hai mươi năm trôi giạt chỉ là không
lần ra đi ,không người tiễn, mùa đông
đáy hành trang nặng lòng, câu thương nhớ.
Đời trắng tay, nên bây giờ còn nợ
em cho vay, tình lỡ, nên khó đòi
ta mãi theo giòng xoáy cứ nổi trôi
nên cũng quên lâu rồi không trả được.
Còn chút gì ngoài vần thơ, mơ ước
đêm si Trăng, ngày gởi nắng tô hồng
nơi trời xa em có nhận hay không?
ta cũng mặc, làm tên ngông giữa chợ.
Chuyến đò ngang, chiều cuối Thu bến lỡ
nay biến Trăng thành thuyền chở giùm sầu
mang ra biển thả chìm xuống đáy sâu
nơi bóng núi ngã hoài không thể đến.
Đời trắng tay, ta xuôi giòng định mệnh
còn vần Thơ năm tháng nặng hành trang
ta dệt mãi, dù biết rằng mộng hoang
năm tháng đến, đời tàn như mùa lá.
Đời trắng tay, quen dần nơi xứ lạ
tiếng vọng đêm nghe giá buốt gọi về
giữ lại đây những con chữ say mê
đến khi mất gởi về Thơ tất cả.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Mar 16, 2006 4:01 pm