Có lúc đời dài trong nghiệt ngã
chồn chân ngựa hoang mõi lưng oằn
chiều Thu vàng úa bao mùa lá
còn mãi trong anh dấu nhọc nhằn
chồn chân ngựa hoang mõi lưng oằn
chiều Thu vàng úa bao mùa lá
còn mãi trong anh dấu nhọc nhằn
Mỗi lần tuyết phủ ngập rừng thông
thèm được một lần với rượu nồng
đời lỡ nên chiều mây xám nhạt
cuốn trôi luôn cả giấc mơ hồng
Rồi khi nỗi nhớ theo mùa sang
Xuân đến nhẹ rơi con nắng vàng
bước lạc bên đời thân lữ thứ
in lòng phố lạ dấu chân hoang
Nắng hạ quê người phượng tím rơi
tìm đâu để có tiếng ve mời
chừng như riêng khoảng trời năm cũ
đã đọng quanh đây một góc đời
Ta lạc đời nhau đủ bốn mùa
có gần ôi chỉ những vần Thơ
làm sao liền được mộng và thực
để nhịp cầu Ô nối bến chờ
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon May 08, 2006 3:31 pm