Tự lòng phải bắt đền

Vẫn đêm mộng thật nhẹ nhàng
có đôi cánh mỏng về ngang nơi này
bến trăng thả suối tóc mây
nụ cười rạng rỡ ngất ngây say tình
đôi mi nhẹ khép nguyên trinh
lần trong mắt,ẩn hiện hình dáng xưa
ngọc ngà đêm hết lạnh chưa
mà sao nồng ấm đã vừa cho chung
như cho nhau phút tương phùng
cho mai thơ nối bước cùng nhân gian
đầu sông anh thả tơ vàng
cuối sông em dệt áo chòang thêu hoa

Vẫn đêm trăng mộng gần xa
Thiên thần bày, vẽ nét ngà thơ em
vẽ rừng vắng lặng ngủ yên
vẽ đồi sương đẫm phủ triền thông xanh
vẽ đôi chim nhỏ trên cành
vẽ giòng suối chảy vòng quanh bên lầu
vẽ em giữa khỏang trời sầu
nơi vùng sương giá đêm thâu một mình
để vầng trăng,soi bóng hình
gối đầu đợi mộng lặng thinh đêm dài
bỗng dưng nét vẽ rời tay
từ đâu giá lạnh đọa đày phủ lên
tự lòng anh muốn bắt đền
vì sao tỉnh mộng để quên dại khờ

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Feb 08, 2006 5:11 pm

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: