Tôi góp tình Thu với nắng chiều
mang vào sưởi ấm chút niềm yêu
khung trời Hạ cũ đâu còn nữa
vương vấn quanh đây nỗi nhớ nhiều .
Em có lời ru gọi biển về
Tôi hoang kiếp mộng lỡ đam mê
trái sầu đã chín không người hái
rụng xuống hồn tôi – hoá não nề.
Nhớ – quên , quên – nhớ nào ai biết
mơ – tỉnh ,tỉnh- mơ chẳng người hay
nghiêng đổ bóng dài chiều sương tuyết
riêng mình lặng đếm những đọa đày .
Chiều nay nhặt lá đếm tình xa
đọng lại đâu đây nét ngọc ngà
ru lá hay ru mình tỉnh mộng
trái sầu vướng lại mỗi Thu qua .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 10 tháng 9 năm 2002