Thầm thì gió gọi mang Thu về
mười mấy năm rồi chưa tỉnh mê
con Quốc kêu thương vì lẽ bạn
riêng anh viễn xứ nhớ tình quê .
Tình quê của buổi chớm Thu sang
nhẹ bước bên nhau nhặt lá vàng
trong gió cánh sao quay tít mộng
đưa tay nhẹ bắt – muì hương lan .
Hương lan trên tóc không còn nữa
quanh quẩn Thu nay chỉ lá vàng
nỡ trách nhau chi – lời đã hứa
thuỷ chung không giữ -kiếp đi hoang .
Đi hoang theo nắng dệt vần thơ
như kéo thời gian với đợi chờ
con bướm vườn xưa giờ rũ cánh
xác khô – hồn vẫn còn hoài mơ .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 8 tháng 11 năm 2001