Một thời lỡ bước mãi ăn năn
sâu thẳm trong tim một vết hằn
mộng vỡ theo từng năm tháng vội
mơ tan rụng xuống mỗi mùa trăng
Từ đông giá lạnh niềm thương lại
đến tết nắng vàng nỗi nhớ tăng
Em có biết không ? nơi xứ lạ
xuân về anh đếm đủ từng năm .
Ngày 26 tháng 1 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn