” Anh về mở cửa bình minh
cho em tắm nắng riêng mình em thôi
cho anh được nửa nụ cười
rồi xin mất cả một đời bên em “
cho em tắm nắng riêng mình em thôi
cho anh được nửa nụ cười
rồi xin mất cả một đời bên em “
Chiều còn vương đỉnh núi
mây mờ xa, Trăng lầm lũi chưa về
lá mùa Thu buông bỏ những câu thề
rơi đáp nhẹ bên hồ đang dậy sóng
Ước được cùng em hong nắng ấm
Mơ say của kẻ hứng mưa đông
để rồi xin từ tận đáy chân lòng
được một nửa nụ cười hồng gởi tặng
khi trắc trở , lúc đau thương đầy vị đắng
còn riêng mình giữ bóng nắng – là em
Một đời khó thể đi tìm