Baì thơ thương nhớ viết cho riêng
nhặt chiếc lá Thu nặng gánh phiền
mở cửa hồn ra sao vẫn thế
vẫn còn đau nhớ mãi chưa yên .
Tôi đã đày thân nơi xứ người
khung trời Thu cũ hết hoa tươi
còn ai ép lá cho em hát
những buổi chiều thu chung bước đời .
Có lần Tôi bảo :Sao Thu sớm
giăng tím chân mây mất nắng hồng
Tủm tỉm miệng cười : Thu đến muộn
cho anh chờ đợi thành băng đông .
Giờ xa-Tôi viết-thơ cho ai
nét chữ chao nghiêng mãi kéo dài
gối mộng em vui về bến mới
mình tôi Thu đến – thấm men cay .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 9 tháng 11 năm 2001