Vần thơ viết cho riêng
mang đầy ấp muộn phiền
như muà thu vừa đến
nỗi nhớ vẫn triền miên .
Long lanh trong đáy mắt
giòng dư lệ năm xưa
bây giờ Thu góp nhặt
cả đời vẫn không thừa .
Anh không là gì nữa
mộng thi sĩ đi hoang
cố giữ lời lỡ hứa
mãi trở thành tên gàn.
Cả đời không hoa cưới
miếng trầu chẳng thấm vôi
năm tháng chồng thêm tuổi
chút tình lỡ trao rồi .
Và muà Thu vào nhớ
bước lần về xa xăm
bao ân – tình -nặng nợ
Mình anh trả âm thầm.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 23 tháng 10 năm 2001