Và lặng lẽ
ta đếm bóng mình
trong đêm tối lặng thinh
có tiếng gió ru hời từ xa vọng lại .
Tình còn đây mãi
theo bóng trở về đây
từng đêm đến mang hồn đọa đày
vùi thân xác trong niềm đau nhung nhớ .
Một mình trăn trở
đêm lạnh lùng qua mau
thời gian có là phép nhiệm mầu
cũng không đưa ta ra khỏi
nỗi nhớ của thời yêu thương tiếp nối .
Trăng lững lơ
ta dại khờ
một đời dong ruổi
buồn .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 17 tháng 6 năm 2002