Mưỡu
Em đi đem cả mùa xuân
Để cho Bến vắng bâng khuâng nhớ người .
Nói
Một mùa xuân đã mất
Người đi rồi đã thật sự xa nhau
Em về đâu buồn ngắm sợi mưa mau
Ta vẫn mãi bên giang đầu ngóng đợi .
Em bỏ Bến hoen sầu Hát Nói
Trăng rời Sông ố lệ Trang Thơ
Trời mênh mang bóng Ô Thước xa mờ
Ai sẽ nối nhịp cầu xưa đã gẫy ?
Sông vắng vẻ con thuyền xuôi mái đẩy
Lời thơ xưa bỗng trỗi dậy giữa đêm trăng
Bến kia ai đợi chị Hằng
Tốn công tát nước biết nàng ở đâu !
Sợi buồn ghép vận đôi câu .
Trần Nhất Lang
————–
Em xin họa bài này với đại sư huynh
Vẫn là mộng xưa
Mưỡu
Hoa vàng khoe sắc đầu xuân
Hỏi con én mộng buâng khuâng chuyện gì ?
Nói
Chừng như vừa đánh mất
từ trong tâm lời thật mãi cho nhau
nếu cho thêm chọn lựa – vẫn trả lời mau
vẫn bé nhỏ làm người yêu trong mộng đợi
Em nhốt tình yêu bằng tiếng nói
anh mang nỗi nhớ họa câu thơ
nẽo đường mây giờ biệt xa mờ
còn đâu nữa, cánh thiên thần xưa đã gẫy
Đầu nhuốm bạc theo dòng đời mãi đẩy
đêm vô tình khơi dậy nỗi buồn trăng
Cầu vồng trong giấc thường hằng
mộng bao nhiêu nữa nối lần được đâu ?
lời như chưa nói thành câu
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn