Nửa nụ cười gượng gạo
ngẩn ngơ đời cơm áo chạy loanh quanh
bao nhiêu năm tóc bạc hết còn xanh
lại vẫn phải cam đành rồi chịu thiệt
Báo cáo ngày qua từng chút việc
tờ trình bữa nọ đủ trăm công
người người khoe nghe đắng chát trong lòng
ta lặng lẽ ôm mớ bòng bong ngã chết
cửa lớp khi xưa không chịu học
để bây giờ tên thợ mộc khó làm quan
giá đừng ôm giấc mơ hoang
không thơ, không thẩn đàng hoàng đỡ thân
chén cơm manh áo vẫn cần
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Aug 27, 2014 5:29 pm