Tờ lịch rơi dần- cuối tháng
ngày buồn trôi dấu tỵ nạn in dài
bao nhiêu năm không đổi được hình hài
ôm uất hận dẫu xuân vừa thay áo mới
Xứ lạ trông về xa dịu vợi
Quê xưa ngóng đợi cách nghìn trùng
từ trong sâu thẩm thấu nỗi đau chung
để cuối tháng như cùng đang nặng nợ
ngày vẫn sáng nhưng bước chân đời đã lỡ
theo Tháng Tư đem nỗi nhớ chồng lên
hỏi ai quê cũ đành quên?
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Apr 23, 2014 2:54 pm