Đâu rồi dáng Tiên cũ
khi ngày đêm phải lam lũ đi cày
chiều buông dần vắng tiếng nói – mi cay
sao bỗng ước còn hoài như thuở trước
Nắng chạm bờ vai xuôi tóc mượt
sương hôn mí mắt ngược làn mi
đêm lang thang chạy khắp phố thầm thì
tay lạnh cóng: “điều gì em đã ước? ”
– Mái lá đơn sơ bây giờ có được
nên không mong thêm hạnh phúc nào hơn.
… bỗng dưng dâng nghẹn trách hờn
áo cơm không đủ để Tiên phải đi làm
đêm về bó gối thở than…
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Sep 06, 2013 11:42 am