Dấu đời đau

Đã lâu rồi thành thân hoang gỗ mục *
lạc giữa giòng đời không còn biết lạ, quen
cúi đầu nhịn (nhịn mãi) nên hóa hèn
trong im lặng nghe tim đau, cay đắng

Ta đổi thay, ừ ! quanh viền mi nằng nặng
cây cổ thụ già đang mục nát tấm thân
chỉ còn riêng sót đôi mắt lạc thần
muốn nhắm lại nhưng hình như còn nuối tiếc .

Đã lâu rồi quên khoảng trời xanh biếc
con Sơn Ca kín tiếng suốt mấy mùa
tủi phận đời, chưa tàn cuộc, phải thua
đành chấp nhận làm thân hoang gỗ mục .

Giữa khinh thường ta lờn câu chúc phúc
còn được gì, vinh nhục cũng vậy thôi
chung quanh đây tất cả đã xa rồi
cố níu kéo chỉ làm già thêm năm tháng .

Ta thay đổi, ừ ! trăm nếp nhăn trên trán
con Dã Tràng quên lột vỏ để xây mơ
có lần nào tỉnh giấc, thật bất ngờ
thân mãnh thú ngã lổ chân trâu gục chết

Và bất ngờ bên đời còn lại vết
dấu cắt nhẹ nhàng của kẻ thấm mệt vì đau

* Mượn ý của htc

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Mar 12, 2013 3:27 pm

5 bình luận (+add yours?)

  1. maynganloixua
    Th3 13, 2013 @ 18:02:28

    Bác ạ, em không có khả năng họa cả bài thơ đã hay lại thấu đáo thế này đâu . Nhưng nay đọc lời Bác vừa buồn lại vừa oải, em cố gắng họa, cốt cù mong Bác cười, bằng như Bác không cười được, thì cũng đừng củng cho em lủng sọ ngheng , hi hi …

    Còn nhiệt huyết …

    Bâng khuâng bước giữa đường đê vữa mục
    Qua rào tùng, quá ngõ trúc thân quen
    Trông giun rêm cố gượng, vực thân hèn
    Nghe dế khản ngợi khen, tình trái đắng

    Nương gió, cánh hoa dầu rơi chẳng nặng
    Dọc ven hồ liễu tự nắn mềm thân
    Sóng hôm nao lẫm liệt muốn xưng thần
    Nay óng ả như phân vân hối tiếc

    Đôi bướm nhỏ điểm tô đồi cọ biếc
    Cặp ong no, nhất quyết nhụy dâng mùa
    Con sên gầy chểnh mảng cuộc hơn thua
    Rèn thể lực lo mưa trơn, đất mục

    Vui chuyện vãn ngẫm mình hằng diễm phúc
    Chú chim gù tấu khúc mãi không thôi
    Bác trâu cui đồng áng việc xong rồi
    Đầm giữa vũng mặc đời đong đếm tháng

    Mừng khấp khởi nheo chân chim, gợn trán
    Anh nông phu lãng mạn quyết xây mơ
    Nón lơi quai, giọt nhễ nhại không ngờ
    Chị thợ cấy thoi đưa khơi ruộng chết

    Bâng khuâng cõi vô thường, đâu dấu vết
    Thơ reo hò, còn nhiệt huyết ! Người đau …

    Bác vui ạ .
    ( Em đoán rằng Bác cười méo xệch, hi hi )

    Trả lời

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: