Xuân cảm 2013 *

* Xin hoạ bài của Đại Sư huynh TNL

Nghiêng dài xuống biển cả
Núi non sầu in bóng ngả bơ phờ
Người nơi đâu sao vắng lặng hoang sơ
Vẳng tiếng phong linh tưởng chuông Chùa dưới phố .

Viễn xứ nửa đời duyên chẳng ngộ
Xương tàn một nắm nợ đa mang

Nơi quê người đau trọn kiếp đi hoang
Rồi chợt tỉnh bàng hoàng muôn vạn sự.
Muốn chạy trốn quên đời vô Cổ Tự
Giữ sân chùa ghi huyền sử cho nguôi,
Nhưng sao cứ vướng nợ đời
Cố che, nào dấu được người yêu thương
Áo cơm đâu dám coi thường…

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

——————
Chiều nay gió buồn reo biển cả
Nam cali hoa lá cũng bơ phờ
Đang mùa xuân mà cảnh vật thấy hoang sơ
Chợt vọng lại tiếng chuông Chùa cuối phố.

Kinh kệ mười năm tâm chửa ngộ
Nhân sinh nửa kiếp nợ còn mang

Thời văn minh sao nhuốm vẻ hồng hoang
Sóng nhấp nhố, bàng hoàng câu thế sự.
Mong lãng quên, giữ vai người “Thủ Tự”
Quét sân Chùa lấy kinh sử làm nguôi,
“Lò cừ nung nấu sự đời (*)
Bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương”
Xá chi một cõi vô thường…

(*) Cung Oán Ngâm Khúc của cụ Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều.

“Bạch vân biến vi thương cẩu”.
Trần Nhất Lang

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Feb 18, 2013 11:03 pm

Bình luận về bài viết này