Thiên thần đã một lần ngày cuối Thu đi biệt
để vườn xưa vàng héo lá trầu không
mỗi mùa rơi nghe đắng chát cõi lòng
bóng dưới trăng dẫu đứng bên hoa vẫn trơ trẽn
Em cũng như ta đành bên đời lỗi hẹn
chỉ khác nhau khung trời đó và đây
Thu xứ người mây xám giăng phủ đầy
giòng thời gian trôi hoài không đứng đợi
Ta nuối tiếc nhưng tơ vàng chưa se thành sợi
chưa buộc ràng nên hai ngã rẽ tương tư
để bây giờ đau đớn tận ngôn từ
không thể vơi như đã tưởng , mỗi ngày một ít
Em, có lẽ vì hoàn cảnh nên không buông lời trách móc
ta, chạy trốn hoài mà Thu về nào nguôi nhớ thương
thiên thần đã biền biệt nghìn dặm đường
tóc đổi bạc vẫn chưa rõ nỗi lòng con gái
Có nhiều lúc ta không còn đếm tháng mấy
chỉ hay rằng cây trơ trọi lá là đầu đông
chỉ hay rằng gió về đã lạnh thấm cõi lòng
và màu trăng nhiều khi không còn rõ rệt
Em , có bao giờ bên song mân mê sợi tóc bạc
rồi đem so với sợi tóc thề từ thuở mới phải lòng
bờ chấm ngang vai buông, chải xuôi thành dòng
để nghe con tim xưa nhẹ nhàng hoà theo nhịp
Ta ,Thiên thần đã một lần ngày cuối Thu đi biệt
vườn cau xưa phá bỏ dây trầu không
để khi về nghe đắng chát cõi lòng
bóng dưới trăng chỉ mình ta trơ trẽn
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Sep 18, 2007 10:19 am