Thu vàng rũ áo buông mây
để từng mảnh Tuyết phũ đầy cỏ xanh
Thung lũng không còn ngập nắng
đỉnh đồi trơ đã dày nặng – tuyết- bạc đầu
chân bước nhanh , gương mặt biến đổi màu
lạnh len lõi đuổi sâu vào áo khoát
” Hoạ hổ, hoạ bì, nan hoạ cốt
Tri nhân, tri diện, bất tri tâm “
tình nghĩa phải đâu như sương tuyết – thế mà lầm
đã hết tơ cái kén tầm cũng ném bỏ
Thu tàn qua – đông lạnh tràn trước ngõ
từng bông tuyết bám ngọn cỏ đợi nắng đùa
tạm thời chắc phải chịu thua
chờ mai gió đổi mang mùa lạnh đi
Thảnh thơi dệt lại vần thi
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Dec 06, 2011 5:19 pm