“Sầu – tôi ôm ấp trong chòi
Trăng kia lại tưởng rằng tôi phụ tình ” *
Góc buồn đọng lại
khi tình trần như mây bay mãi nghìn trùng
lần tay tính sổ mấy chữ thuỷ chung
chỉ còn sót trên khung – tơ giăng nhện
Tình ảo đẩy đưa câu định mệnh
Duyên thơ vướng víu chữ do trời
sợi dây tình ái chưa buộc chặc đã lơi
để Trăng trách thấm đau lời tình phụ
sầu theo nhau mỗi đêm về ru giấc ngủ
trong chòi khuya đếm đủ vạn lần
Người ơi ! xa quá – hay gần ?
* Mượn của 1 người , nhưng vì chưa xin phép được nên xin giấu tên
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Sun Jul 31, 2011 12:16 pm